Wednesday, January 23, 2013

The Secret Garden (1993)




Có một câu chuyện ở vùng quê nước Anh, một câu chuyện về những đứa trẻ vượt lên số phận để bước đi trên đôi chân của chính mình, một câu chuyện về những con người học cách yêu thương, để được yêu và được hạnh phúc. The Secret Garden, nếu thật sự có một khu vườn như thế, tôi tin chắc rằng ai rồi cũng sẽ mong muốn được đến đó dù chỉ một lần trong đời, bởi ở đó, mỗi người sẽ bắt gặp được những hình ảnh của chính bản thân mình, ở đó, mỗi người rồi sẽ tự tìm thấy được những kỉ niệm và ước mơ của một thời tuổi thơ hồn nhiên trong sáng, để lặng nhớ, và mỉm cười…một thời tuổi thơ…


The Secret Garden được hãng Warner Bros sản xuất dựa trên quyển tiểu thuyết cùng tên xuất bản năm 1911 của nữ văn sĩ Frances Hodson Burnett, cuốn sách sau này đã trở thành một trong 20 tác phẩm văn học thiếu nhi hay nhất mọi thời đại.



Ra đời năm 1993, The Secret Garden là một thành công khi nhận được rất nhiều những lời ngợi khen từ các nhà phê bình điện ảnh khó tính. Đề cử BAFTA dành cho nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, hay giải Nhạc phim xuất sắc nhất dành cho Zbigniew Preisner – nhà soạn nhạc chính của phim tại Liên hoan phim Los Angeles chính là những minh chứng rõ nhất cho sự thành công của bộ phim này.


Câu chuyện mở đầu với hình ảnh cát và sa mạc, đặc trưng của Ấn Độ - một thuộc địa Anh quốc. Chính tại nơi này, Mary Lennox (Kate Maberly) đã được sinh ra và lớn lên, trong sự lạnh lùng và thiếu thốn tình thương của cha mẹ, để rồi trở thành một đứa bé vô cảm, không biết cười, không biết khóc dù cho chính bản thân mình vừa mất đi hai người thân quan trọng nhất.



Một trận động đất lớn xảy ra ở Ấn Độ đã giết chết cha mẹ Mary và biến cô bé trở thành trẻ mồ côi. Mary trở về Anh và được gia đình người chú (chồng người em gái sinh đôi của mẹ Mary), ngài Nam tước Craven (John Lynch) nhận nuôi ở điền trang Misselthwaite rộng lớn.


Một điền trang rộng lớn và giàu sang với cả trăm người hầu, nhưng chính cái vẻ rộng lớn và giàu có ấy lại không thể che giấu đi những khiếm khuyết trong chính bản thân của nó, và trong chính những chủ nhân ngôi nhà. Một người chồng ngày đêm thương nhớ người vợ đã mất đến mức không thiết làm việc gì, một đứa trẻ yếu đuối lúc nào cũng giấu mình trong phòng và không thể đi lại chỉ vì người cha quá sợ phải mất đi đứa con trai yêu quý như đã từng để mất người vợ xinh đẹp năm xưa. Misselthwaite, nó thực sự là một khu điền trang đẹp đẽ và rộng lớn, nhưng như những con người đang ngày ngày sống trong ngôi nhà ấy, nó đã tự cô lập bản thân mình trong một tấm áo choàng đen ảm đạm và lạnh lẽo, lạnh đến ghê người.

.
Mary là một cô bé bướng bỉnh, dù rằng bà quản gia Medlock (Maggie Smith) đã dặn cô bé chỉ được phép ở trong phòng mình, nhưng sống trong một không gian như vậy thì đến cả người lớn còn cảm thấy ngột ngạt, đừng nói chi là một cô bé 10 tuổi đầu như Mary. Thế nên Mary đã trốn ra ngoài. Và trong một lần như vậy, cô bé đã tình cờ tìm ra một cánh cửa được giấu kín sau những bức màn cây lá – cánh cửa dẫn vào khu vườn của người dì quá cố.

Đó là một khu vườn rộng và hẳn đã từng rất đẹp, nhưng những gì trải ra trước mắt Mary là một khung cảnh xơ xác trơ trụi của những chiếc lá và những thân cây khẳng khiu. Khu vườn đã bị bỏ hoang nhiều năm kể từ sau ngày dì Mary mất – theo lời người làm vườn nói với cô bé như vậy. Nhưng dù là gì thì nó cũng thu hút Mary hơn căn nhà to lớn lạnh lẽo kia. Cùng với người bạn mới quen Dickon (Andrew Knott) – một cậu bé hiểu được tiếng động vật, cả hai đã cùng nhau tạo dựng lại khu vườn, bằng những hạt giống hoa và từng củ mầm được chôn xuống đất, từng chút, từng chút một khôi phục lại khu vườn xinh đẹp mà dì cô bé từng rất yêu thích năm xưa.



Mùa đông đến cũng như bao mùa đông ảm đạm khác đối với những con người sống trong điền trang Misselthwaite, nhưng với Mary thì khác, cô bé trông chờ một phép màu, một điều kì diệu sẽ tới với khu vườn bí mật, vào mùa xuân. Khoảng thời gian này cũng là lúc Mary khám phá ra một bí mật trong toà nhà, người em họ bệnh tật của cô bé, Colin (Heydon Prowse).

Đó là một cậu bé luôn tự huyễn hoặc rằng mình sắp chết, và rằng mọi thứ xung quanh đều nguy hiểm, vi trùng, những loại bệnh tật kì lạ luôn có mặt khắp nơi sẽ làm hại cậu bất cứ lúc nào, vì thế mà cậu luôn giam mình trong phòng, không đi lại, không tiếp xúc với bất kì ai ngoại trừ những người hầu thân tín. Chính Mary đã trở thành người bạn đầu tiên của Colin, cũng như chính cô bé đã dạy cho cậu biết thế nào là ánh sáng, là không khí trong lành, thế nào là đi lại. Chính Mary đã đưa Colin thoát ra khỏi những ngày tháng tối tăm trong căn phòng lúc nào cũng che màn kín mít của cậu, mà đi ra ngoài, đi đến khu vườn bí mật kia.


Đông qua và xuân lại tới, khu vườn xơ xác ngày nào giờ lại hồi sinh. Hoa nở rợp khắp không gian, cây xanh đâm chồi nảy nụ, chim non ca hát líu lo trên các vòm lá. Sự sống trong khu vườn bí mật lại hồi sinh, hệt như những cảm xúc bắt đầu nảy nở trở lại trong tâm hồn Mary, và trong cả những con người đang sống vờ vật ở điền trang ảm đạm Misselthwaite. Người cha vui mừng ôm đứa con những tưởng đã bị tật nguyền vào lòng mỉm cười hạnh phúc, đứa bé những tưởng sẽ không thể đi lại cả đời nay đã có thể tự bước đi trên đôi chân của chính mình, và trong lòng cô bé vô cảm ngày nào, giờ đã có thể cảm nhận được thế nào là niềm vui, nỗi buồn, cô đã có thể cười, và có thể khóc. Họ nói với nhau những lời yêu thương, họ nắm tay nhau cùng bước đi trên con đường, cảm xúc con người trở lại, tình yêu thương con người hồi sinh trong từng tâm hồn cằn cỗi đã phải hứng chịu quá nhiều đau thương, để rồi nở hoa, hệt như khu vườn ảm đạm hoang tàn ngày nào giờ lại ngập tràn sự sống.



Quote:
Rolf Lovland - người sáng tác của ban nhạc Secret Garden đã từng nói rằng: "Ở đâu đó trong tâm hồn mỗi chúng ta đều có một khu vườn bí ẩn. Khu vườn là nơi ta tìm đến để ẩn mình, để được chia sẻ mỗi khi ta gặp chuyện đau buồn. Đó cũng là nơi ta được nghỉ ngơi sau những ngày làm việc vất vả. Hay đơn giản hơn, đó là nơi mà ta có thể ngồi một mình để trầm ngâm, suy tư....


The Secret Garden cũng vậy, có khác chăng, nó đã được hiện thực hoá ra ngoài đời thật, tất cả, những cung bậc xảm xúc. Một khu vườn hoang tàn xơ xác, ấy là khi tâm hồn chúng ta bị tổn thương, cảm xúc chai sạn lại trong những nỗi đau triền miên không cách nào dứt. Nhưng một khu vườn ngập tràn sự sống, ấy chính là khi tâm hồn ta tràn ngập niềm vui, tiếng cười, những xúc cảm, những niềm hạnh phúc, vì được yêu thương.


Mary trở nên một cô bé vô cảm, chỉ vì cha mẹ cô bé mải mê tham dự những buổi tiệc tùng, đến mức quên rằng mình vẫn còn đó một đứa con. Nam tước Craven trở nên một người đàn ông nhu nhược, chỉ vì ngài quá thương nhớ người vợ đã mất trong một tai nạn thương tâm trong chính khu vườn của hai người kia. Và Colin, cậu trở nên một đứa bé tàn tật cả về cơ thể lẫn tâm hồn, cũng chỉ vì nỗi đau quá lớn của người cha đó.


Mỗi người họ đều mang trong mình một nỗi đau không thể nào dứt. Nhưng dần dần, nó đã lành lại, vì những điều mà họ thậm chí không thể nghĩ nó lại có thể xảy đến với mình, những điều mà họ cứ ngỡ mình sẽ không bao giờ có lại được, tình yêu.


Tình yêu thương con người, chính cô giúp việc Martha, cậu bé Dickon đã giúp Mary có lại được nụ cười trên đôi môi cô bé. Để rồi từ đó, cô bé mang niềm vui đến cho Colin, giúp cậu tự đứng dậy và bước đi, giúp cậu phục hồi khỏi những nỗi đau thể xác và tâm hồn kéo dài suốt mấy năm đằng đẵng. Và Colin, chính nhờ thế, cậu đã có thể khiến cho người cha của mình tin rằng tình yêu thương vẫn còn tồn tại, dù cho người khác có mất đi, nhưng sự sống vẫn có thể tiếp tục hồi sinh, ươm mầm trên chính mảnh đất cằn cỗi ấy.


The Secret Garden, đó là một chi tiết rất tinh tế của Frances Hodson Burnet đã được hiện thực hoá rất đầy đủ và trọn vẹn ý nghĩa của nó qua con mắt của Agnieszka Holland. Khu vườn bí mật, khu vườn tâm hồn, nơi bắt đầu tất cả những đau thương, nhưng cũng chính từ nơi đó sự sống đã hồi sinh trở lại, tình cảm con người trở lại, cũng như ngàn hoa rực rỡ đã bắt đầu khoe sắc toả hương từ nơi ấy.

Có ai tin được một khu vườn hoang tàn xơ xác…

…lại có thể hồi sinh đẹp đẽ đến nhường này không?
The Secret Garden. Hãy xem để nhớ, xem để mỉm cười, và để tin, rằng những ước mộng ngày thơ ấu cũng có thể không chỉ là giấc mơ, để mà biết rằng, có những điều kì diệu chúng ta tưởng chừng như không thể, nhưng chúng, cũng có thể trở thành sự thật.
(Source : vnsharing.net)

No comments:

Post a Comment